Tại sao Khương Tử Nha lại phát áo ấm cho binh tướng giữa mùa hè trời nóng như thiêu như đốt?
“Phong Thần diễn nghĩa” là bộ tiểu thuyết chương hồi mang đậm tính huyền sử của Trung Quốc, thường được giới học giả so sánh với trường ca Iliad của Hy Lạp.Trong đó có Khương Tử Nha, hay còn gọi là Khương Thượng, Khương Thái Công, ông được biết như một bậc thánh nhân phò Chu diệt Trụ, sáng lập nên quốc triều Tây Chu. Đồng thời ông cũng là người sáng lập ra văn hóa Tề, và là một nhà thao lược, nhà quân sự, nhà chính trị xuất chúng.
Khương Tử Nha phò tá Chu Văn Vương, dồn toàn bộ tâm huyết của mình mà phò tá, sau khi Chu Văn Vương qua đời lại tiếp tục phò tá Chu Vũ Vương thống nhất thiên hạ, sáng lập lên triều đại dài nhất lịch sử Trung Quốc, trở thành thời kỳ văn minh toàn thịnh của Trung Hoa xưa.
Các gia phái Nho, Đạo, Pháp, Binh, Tung hoành… đều coi Khương Tử Nha là nhân vật của gia phái mình, do đó ông được tôn là “Bách gia tông sư”. Cuộc đời ông là một cuộc đời siêu thường, phi phàm thoát tục, được người đời ca ngợi là “Thiên Tề Chí Tôn”, là bậc Thần Tiên chốn nhân gian.
Khương Tử Nha nghe tin Lỗ Hùng cùng Vưu Hồn, Bí Trọng kéo binh đến
Quân thám thính ở Tây Kỳ biết được Lỗ Hùng kéo binh đến, vội về thám báo với Tử Nha: “Tại núi Tây Kỳ có binh Thương đến đóng trại”.
Tử Nha nghe báo nghĩ thầm: ‘Nay thần Thanh Phước là Bá Dẫm làm đài phong thần đã xong, ta phải lo lễ phật mà tế đài. Vậy thì mượn vài cái thủ cấp của tướng Trụ mà dâng lễ’.
Nghĩ rồi truyền Nam Cung Hoát và Võ Kiết đem năm ngàn quân đóng tại Kỳ Sơn để ngăn cản quân Lỗ Hùng.
Hai tướng vâng lệnh phát pháo dẫn binh mã ra khai thành kéo đến Kỳ Sơn đồn binh đóng trại. Lúc này vào mùa hè trời nóng như đốt, Võ Kiết nói với Nam Cung Hoát: “Chúng ta nên tìm nơi mát để mà đóng quân, lợi dụng chỗ có bóng cây cho đỡ nắng thì quân sĩ mới giữ gìn được sức khỏe”.
Nam Cung Hoát y lời đóng binh cách xa chân núi vài dặm. Chẳng ngờ ngày hôm sau, Tử Nha lại sai Tân Giáp đến dinh nói với Nam Cung Hoát và Võ Kiết: “Thừa Tướng dạy phải đóng quân trên đỉnh núi”.
Quân lính Tây Kỳ bị nắng hè thiêu đốt, ai nấy cũng đều than oán
Nam Cung Hoát và Võ Kiết lấy làm lạ, sửng sốt nhìn nhau than: “Trời mùa hạ nóng như đốt mà đồn binh lên núi, chắc là Thừa Tướng muốn cho ta mau chết”.
Tân Giáp nói: “Lệnh Thừa Tướng truyền như vậy chúng ta dám cãi lời sao?”. Hai tướng phải vâng lời kéo binh lên núi. Quân lính bị nắng hè thiêu đốt, ai nấy thở dốc.
Ðến khi đóng trại xong, tìm khắp bốn phía các suối đều khô cạn, không tìm đâu ra một gánh nước để nấu cơm.
Quân sĩ đều than oán.
Còn Lỗ Hùng đóng binh dưới mé rừng cây cối rậm rạp mát mê vô cùng, trông thấy binh Châu đóng trại trên núi thì cười lớn: “Mùa này mà đóng trại trên đỉnh núi thì chỉ trong ba ngày không ai đánh cũng phải chết khô”.
Lỗ Hùng an lòng đợi quân triều đến tiếp viện rồi sẽ giao phong. Hôm sau Tử Nha dẫn ba ngàn quân đến nơi Kỳ Sơn, Nam Cung Hoát và Võ Kiết đồng xuống núi nghinh tiếp.
Tử Nha dẫn binh lên núi sát nhập thành một đoàn, kéo vải làm trại cho mát, rồi sai Võ Kiết đắp đài đất cao ba thước sau trại, để Tử Nha lên đài ấy làm phép hô phong, hoán vũ.
Võ Kiết tuân lệnh.
Lại thấy Tân Miễn chở nón lá và áo ấm đến cho Tử Nha. Tử Nha truyền đem đến phát cho binh tướng.
Ba quân xem thấy sững sờ mỗi người lãnh một cái nón và một cái áo ấm cười ngất, nói nhỏ với nhau: “Mùa này mà Thừa Tướng bắt đội nón mặc áo ấm như thế này, chắc muốn quay xác chúng ta cho ra mỡ”.
Tối hôm ấy, đài đắp xong, Võ Kiết vào báo với Tử Nha.
Tử Nha xõa tóc cầm gươm lên đài, trở mặt về phía núi Côn Lôn lạy tám lạy, rồi đốt bùa phun nước niệm chú một hồi. Trời đang nắng chang chang bỗng nổi lên gió lớn.
Có thơ rằng:
Tử Nha cầm kiếm đến đài cao
Gọi gió kêu mưa giỏi bực nào
Xõa tóc đốt bùa rồi niệm chú
Một giây giông tố nổi ào ào.
Bên kia Lỗ Hùng thấy nổi cơn gió lớn, quân sĩ mát mẻ nghĩ thầm: “Nếu Văn Thái Sư đem binh ra nhằm lúc mát mẻ này thì dễ đánh lắm”. Vưu Hồn, Bí Trọng cũng nói: “Bởi Thiên tử hồng phước cao dày, nên có gió mát trợ lực”.
Chẳng ngờ giông gió nổi lên một hồi, mưa rơi tới tấp, chỉ cách một hai giờ, tuyết sa lộp độp. Binh sĩ của Lỗ Hùng bị rét lạnh, than: “Chúng ta áo thưa giáp sắt, chịu đựng sao nổi cảnh lạnh lùng”.
Lỗ Hùng nói với Vưu Hồn, Bí Trọng: “Ðầu tháng bảy mà mưa tuyết thình lình, thật là lạ lắm?”. Lỗ Hùng lớn tuổi chịu lạnh không nổi. Còn còn hai ông tham mưu cũng run cầm cập. Quân mã ai nấy dồn lại từng đống.
Quân của Tử Nha đóng trên núi được cấp phát nón và áo ấm, không còn ai than van nữa, lại tỏ ý cảm ơn Thừa Tướng.
Tuyết rơi được hai ngày Tử Nha hỏi Võ Kiết: “Nước cao được mấy thước?”
Võ Kiết thưa: “Ở trên núi tuyết đông chừng hai thước, còn ở chân núi thì gió đùa tuyết xuống nên cao quá năm thước”. Tử Nha liền xõa tóc cầm gươm lên đài làm phép nữa. Chốc lát mây tan gió tạnh, mặt trời nắng chang chang như lửa. Tuyết tan ra thành nước chảy xuống chân núi ồ ồ.
Tử Nha đợi cho tuyết trên núi tan chảy xuống hết thì đốt bùa niệm chú, nổi gió kéo mây, cảnh mưa rơi tuyết đổ mù mịt như cũ, bao nhiêu nước tuyết đông lại thành giá dưới chân núi Tây Kỳ.
Bấy giờ nơi dinh Lỗ Hùng không còn một bóng ngựa, không nghe một tiếng người, cờ xí ngã rạp, dinh trại chìm trong bể tuyết.
Tử Nha sai Nam Cung Hoát và Võ Kiết dẫn vài chục tên quân đến dinh Lỗ Hùng mà bắt tướng. Hai người vâng lệnh dẫn binh xuống núi, đi đến dinh Thương, thấy quân địch chết lạnh rất nhiều.
Lỗ Hùng nằm cù queo một đống với Vưu Hồn, Bí Trọng, tuyết đóng xung quanh như ướp xác. Nam Cung Hoát truyền quân moi tuyết bắt sống ba người đem lên núi mà nạp cho Tử Nha.
Đạo trị quốc của Khương Tử Nha
Đạo trị quốc hưng bang của Khương Tử Nha được lưu truyền cho hậu thế được gói gọn trong mấy câu sau:
“Thiên hạ phi nhất nhân chi thiên hạ, nãi thiên hạ chi thiên hạ dã” (Thiên hạ không của riêng một ai mà là của tất cả người trong thiên hạ).
“Đồng thiên hạ chi lợi giả tắc đắc thiên hạ, thiện thiên hạ chi lợi giả tắc thất thiên hạ”, (Người chung cái lợi của thiên hạ ắt có được thiên hạ, người chuyên quyền độc chiếm cái lợi của thiên hạ ắt mất thiên hạ).
“Thiên hạ quy tâm” cần lấy Nhân – đức – nghĩa – đạo để đạt được chính sự hòa thuận, nhân tâm hoà hợp.
Kỳ Mai biên tập
Dựa theo: Phong Thần Diễn Nghĩa( Mộng Bình Sơn dịch)