Tào Tháo vô tình vì cứu kì nữ, khiến nàng trả ơn bằng cách không ngờ
Kể từ sau khi thất bại tại trận Xích Bích, Tào Tháo sau vài năm chấn chỉnh lại đội hình đã củng cố lại sức mạnh quân sự của mình và tự xưng là Ngụy công. Năm 216, sau công Nguyên thì trở thành Ngụy Vương đóng đô tại Nghiệp Thành.
Ở phía Bắc uy tín của ông ta rât lớn, ngay cả nam Hung Nô Hô Trù Tuyền Đan cũng đặc biệt đến Nghiệp Thành bái hạ để tỏ lòng kinh trọng.
Tào tháo giữ Hô Trù Tuyền Đan ở Nghiệp Thành, tiếp đãi ông ta như một vị khách quý, lại để cho Hữu Hiền Vương của Hung Nô quay về Huyền Đan thay thế Thiền Vu giám sát quốc gia.
Khi mối quan hệ giữa Nam Hung Nô và nhà Hán được hòa giải, Tào tháo nhớ ra rằng một trong những người bạn đã chết của mình là Thái Ung, có một cô con gái vẫn còn đang ở Nam Hung Nô và muốn mang cô ấy trở về quê nhà.
Thái Ung là một người nổi tiếng vào cuối thời Đông Hán, trong những năm đầu của mình ông đã xúc phạm hoạn quan và bị đày đến Sóc Phương. Sau này Đổng Trác nắm quyền thì ông ta được trở về Lạc Dương. Khi đó Đổng Trác đang muốn thu phục lòng người. Nghe tin Thái Ung nổi tiếng bèn mời làm quan, rất nhanh trong ba ngày liền được thăng tam cấp. Thái Ung cảm thấy rằng dưới thời Đổng Trác ông ta mạnh hơn nhiều so với thời dưới hoàng đế nhà Hán.
Khi Đổng Trác bị giết, Thái Ung nhớ rằng ông ta đã đối xử rất tốt với mình, bất giác thở dài. Việc này khiến Vương Duẫn rất khó chịu cho rằng ông ta là thủ hạ của Đổng Trác nên đã bắt ông ta. Mặc dù trong triều có nhiều quan đại thần ngăn cản nhưng Vương Duẫn nhất quyết không đồng ý và cuối cùng Thái Ung chết trong tù.
Con gái của Thái Ung tên là Thái Diễm, còn được gọi là Thái Văn Cơ, giống như cha mình, cô là một người có học thức. Sau cái chết của cha cô, đã xảy ra một cuộc ẩu đả khác giữa Lý Giác và Quách Tỷ ở khu Quan Trung, và người dân ở khu vực Trường An chạy trốn khắp nơi.
Thái Văn Cơ cũng phải sống lưu vong với những người tị nạn.
Khi đó, quân lính Hung Nô đã lợi dụng hỏa lực và cướp phá người dân. Một ngày nọ, Thái Văn Cơ tình cờ gặp quân Hung Nô và bị chúng bắt đi. Khi đó thấy cô trẻ trung và xinh đẹp, họ dành tặng cô cho Tả Hiền Vương của Hung Nô
Sau đó, cô trở thành vợ của Tả Hiền Vương, và Tả Hiền Vương rất yêu thương cô. Cô đã sống ở phía nam Hung Nô trong mười hai năm, mặc dù cô đã quen với cuộc sống của Hung Nô, nhưng cô vẫn rất nhớ quê hương của mình.
Lần này, Tào Tháo nhớ tới Thái Văn Cơ nên đã cử sứ giả đến Nam Hung Nô với lễ vật và đưa nàng về.
Tất nhiên, Tả Hiền Vương miễn cưỡng để Thái Văn Cơ đi, nhưng ông không dám làm trái ý của Tào Tháo, vì vậy ông phải để Thái Văn Cơ quay trở lại.
Tất nhiên, Thái Văn Cơ rất sẵn lòng trở về quê hương mà cô ngày đêm nhớ nhung; nhưng cô cảm thấy buồn khi bị yêu cầu rời xa những đứa con sinh ra ở Hung Nô. Trong tâm trạng mâu thuẫn này, cô đã viết bài thơ nổi tiếng “Hồ Già Thập Bát Phách”.
Khi Thái Văn Cơ đến Nghiệp Thành, Tào Tháo thấy cô đơn độc hiu quạnh, bèn gả cô cho Đồng Tự, một quan chỉ huy đồn điền. Có trời mới biết, chỉ sau một thời gian ngắn, Đồng Tự đã phạm pháp, và bị thuộc hạ của Tào Tháo bắt giữ, bị kết án tử hình, sắp bị xử tử.
Thái Văn Cơ lo lắng đến mức vội vàng đến Ngụy Vương Phủ cầu xin, vừa đúng lúc Tào Tháo lại đang tổ chức yến tiệc. Một số quan đại thần, thượng thư, danh nhân và học giả trong triều đã tề tựu trong Ngụy Phủ. Người hầu cận báo cáo với Tào Tháo về việc Thái Văn Cơ yêu cầu được gặp ông.
Tào Tháo biết rằng rất nhiều thuộc hạ và danh nhân ở đây đều quen biết Thái Ung, nên đã nói với mọi người rằng: “Con gái của Thái Ung đã lưu lạc ở nước ngoài nhiều năm, lần này trở về, hôm nay để cô ấy đến gặp các vị có được không?” ”
Tất nhiên mọi người đều bày tỏ sự sẵn lòng gặp gỡ. Tào Tháo lệnh cho người hầu đưa Thái Văn Cơ vào. Thái Văn Cơ, với mái tóc xõa và chân trần, quỳ trước mặt Tào Tháo ngay khi cô bước vào và nhận tội thay cho chồng mình.
Giọng cô ấy lanh lảnh, và cô ấy nói rất thương tâm. Nhiều người ngồi trên ghế hóa ra là bạn của Thái Ung, thấy Thái Văn Cơ buồn bã, họ không khỏi nghĩ đến Thái Ung, và thấy sống mũi chua cay.
Sau khi nghe cô than thở, Tào Tháo nói: “Hoàn cảnh mà cô nêu ra quả thật đáng được thông cảm, nhưng bản án đã tuyên rồi thì còn làm được gì?”
Thái Văn Cơ chua chát nói: “Chuồng ngựa của Đại vương có hàng nghìn con ngựa, binh mã nhiều như rừng. Chỉ cần Người cử một chiến binh và một con ngựa chạy thật nhanh truy hồi lại mệnh lệnh là Đổng Tự có thể được cứu rồi!”.
Tào Tháo đích thân duyệt lệnh ân xá, sai kỵ binh đuổi kịp, tuyên bố Đổng Tự được miễn tội chết.
Lúc đó đúng là vào ngày đông giá rét, Tào Tháo thấy cô mặc quần áo mỏng nên đưa cho cô một chiếc khăn trùm đầu, một đôi giày và tất rồi bảo cô mặc vào.
Tào Tháo hỏi nàng: “Nghe nói trong nhà phu nhân có khá nhiều sách, còn lưu giữ được không?”
Thái Văn Cơ xúc động nói: “Cha thiếp đã tặng thiếp hơn 4.000 quyển sách trong suốt cuộc đời của ông, nhưng sau thời kỳ hỗn loạn, không còn một quyển nào. Nhưng thiếp có thể đọc thuộc lại hơn 400 quyển”.
Tào Tháo nghe thấy nàng có thể đọc thuộc lòng, bèn nói: “Ta muốn phái mười người đến nhà phu nhân, để họ chép lại những bài nàng đã thuộc lòng. Nàng nghĩ thế nào?”
Thái Văn Cơ nói: “Không cần đâu. Chỉ cần thừa tướng ban cho giấy bút, khi về nhà thiếp sẽ tự viết ra.”
Sau đó, Thái Văn Cơ đã thực sự viết ra hàng trăm bài văn chương mà cô nhớ được và đưa cho Tào Tháo. Tào Tháo thấy vậy rất hài lòng.
Tào Tháo đã mang Thái Văn Cơ trở lại và đã làm một việc tốt trong việc bảo tồn văn hóa truyền thống Trung Quốc. Trong lịch sử, “Văn Cơ quy Hán” là một câu chuyện đẹp.
Nguyệt Hòa
Theo Aboluowang