Thiên hạ đệ nhất mãnh tướng Lữ Bố bị người này truy sát, thậm chí phải trần truồng thoát khỏi cái hố
Lữ Bố là một danh tướng của Đông Hán. Trong tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa, ông được mô tả là thiên hạ đệ nhất mãnh tướng thời bấy giờ. Người ta thường nói “nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố” (Người có Lữ Bố, ngựa có Xích Thố). Tuy nhiên, điều không ngờ là Lữ Bố cũng đã từng bị đuổi giết, cơ thể trần truồng trốn khỏi cái hố khiến người ta phải bật cười.
Mọi người đều biết, lúc đầu Lữ Bố nhận Đinh Nguyên là cha nuôi, nhưng sau này lại chém đầu Đinh Nguyên để dâng cho Đổng Trác. Đổng Trác tính tình nóng nảy, đôi khi chỉ vì bất đồng ý kiến mà ném thanh gươm vào người Lữ Bố.
Mặt khác, Lữ Bố lại có mối quan hệ tình cảm với Điêu Thuyền, sợ Đổng Trác phát hiện nên rất bất an. Tuy nhiên, sau khi lắng nghe cao kiến của Vương Doãn, Lữ Bố quyết định hạ thủ, trực tiếp giết chết Đổng Trác, cũng chính vì điều này mà Lữ Bố bị thóa mạ “gia nô 3 họ”.
Mặc dù Lữ Bố đã giết chết Đổng Trác, nhưng các lực lượng dưới quyền Đổng Trác vẫn tiếp tục tồn tại và nhanh chóng trả đũa. Lữ Bố bị đuổi khỏi Trường An, lần lượt nương nhờ Viên Thiệu, Trương Dương, Trương Mạc và Lưu Bị. Lữ Bố không phải là người trung thực, lợi dụng lúc Lưu Bị đi đánh Viên Thuật, hắn nắm lấy cơ hội để đảo ngược tình thế, chiếm đóng Từ Châu.
Trước tình cảnh này, một thuộc hạ của Lữ Bố tên là Hác Manh rất bất bình, không thể kiềm chế được nữa. Tháng 6 năm 196, Hác Manh nghe lời xúi giục của Viên Thuật bèn phản lại Lữ Bố, mang quân xông vào phủ Hạ Bì ngay trong đêm đó để ám sát Lữ Bố. Nửa đêm, Lữ Bố không kịp phân biệt người phe nào, để người trần truồng rồi bỏ chạy cùng với phụ nữ, trốn ra khỏi cái hố rồi chạy đến trại của bộ tướng thân tín là Cao Thuận để lánh nạn.
Cao Thuận nghe giọng phản quân, nhận ra chúng là người quận Hà Nội, đoán ra quân của Hác Manh, bèn chấn chỉnh quân sĩ chống trả, quân Hác Manh phải lui. Sáng ra, thủ hạ của Hác Manh là Tào Tính phản lại Hác Manh, hai bên đánh nhau cùng bị thương. Lữ Bố thấy vậy sai Cao Thuận mang quân ra giúp Tào Tính diệt Hác Manh. Cao Thuận giết chết Hác Manh rồi cho Tào Tính lĩnh quân của Manh.
Sự việc Lữ Bố bỏ chạy lần này thực sự khiến người ta bất ngờ. Thông thường, một vị tướng tài năng như Lữ Bố gặp tình huống như vậy, chắc chắn sẽ mặc áo giáp, nhảy lên ngựa, cầm chặt vũ khí, lao ra chiến đấu và bắt sống quân địch. Tuy nhiên, hành động thực tế của Lữ Bố quả là sáng suốt. Bởi vì bên ngoài có tiếng hò hét lớn, Lữ Bố thực sự không biết có bao nhiêu người tham gia nổi loạn, việc ông cưỡi ngựa lao ra không phải là sự lựa chọn tốt. Là một vị tướng giàu kinh nghiệm, Lữ Bố không bao giờ đánh đổi sự an toàn của mình trong tình thế rủi ro như vậy.
Lan Chi biên dịch
Nguồn: Soundofhope (Quách Hiểu)