Trong lúc quay phim Tây du ký, Dương Khiết đã gặp những sự kiện rùng rợn khiến bà vững tin con người có linh hồn

untitled-1-63

Dương Khiết là đạo diễn và nhà sản xuất chính của bộ phim truyền hình Tây Du Ký phiên bản 1986, đã giới thiệu hai sự kiện siêu nhiên mà bà và đoàn làm phim gặp phải trong quá trình quay phim trong cuốn hồi ký cá nhân “Dám hỏi đường đi phương nào” được xuất bản vào năm 2012.

Lời tự sự của Dương Khiết: Gặp phải hai sự kiện siêu nhiên

Ngày 2 tháng 10 năm 1987, chúng tôi quay cảnh ở Thanh Tây Lăng – lăng mộ hoàng đế Ung Chính thời nhà Thanh, nơi vua Đường chào đón sự trở lại của bốn thầy trò Đường Tăng, đây là cảnh cuối cùng của Tây Du Ký. Lần trước khi quay tập phim vua Đường tiễn Đường Tăng cũng là ở đây.

Cả hai lần tôi đều ở trong một nhà khách gần Thanh Tây Lăng. Vừa bước vào cổng liền đối diện với một ngôi nhà lớn giống như cung điện, cổng cung điện đã bị khóa. Có một số dãy nhà gỗ được xây dựng sau này để làm chỗ ở cho khách ở phía sau. Lần trước, một số nhân viên sáng tạo của chúng tôi sống ở dãy nhà gỗ đầu tiên, trong khi những người khác sống trong nhà khách bên trong cổng vườn cạnh những ngôi nhà này. Lần này chúng tôi ở cùng mọi người trong nhà khách bên trong cổng tròn.

Khi chúng tôi đến Tây Lăng thì trời đã muộn. Sau khi đặt hành lý xuống, mọi người đi đến nhà ăn dùng bữa. Ăn xong, Dương Bân (Na Tra), Trì Trọng Thụy (Đường Tăng) và tôi rời khỏi nhà ăn trước.

Giữa nhà ăn và nhà khách là dãy nhà nơi chúng tôi ở lần trước. Giữa dãy nhà này và ngôi nhà phía trước có rất nhiều tre mọc nên ánh sáng rất mờ mịt. Lần trước khi quay cảnh tiễn biệt Đường Tăng, Trì Trọng Thụy vẫn chưa đến phim trường. Thế là tôi tả cho anh ấy biết dãy nhà chúng tôi ở trước đây trông như thế nào.

Đũng lúc đang nói chuyện, Dương Bân bỗng nhiên chỉ vào phía cuối rừng trúc: “Nhìn xem, có người từ phía đối diện đi tới!”

Tôi và Tiểu Trì đều nhìn thấy: có một bóng người cao gầy, không nhìn rõ mặt, đang chậm rãi đi về phía chúng tôi.

Tôi hỏi họ: “Ai vậy? Nhìn rõ là ai phải không?”

Họ nói: “Tôi không nhìn thấy mặt! Không biết đó là ai”.

Tôi nói: “Đi thôi! Chúng ta hãy đi về phía anh ấy, xem xem đó là ai!”

Chúng tôi vừa nói chuyện vừa đi về phía người đó. Tôi cũng không chú ý tới hình dáng đó, vẫn đang nói với Tiểu Trì: “Nơi này từ trước không có trúc, trước chúng ta vẫn ăn dưa hấu trước cửa, không ngờ mấy năm nay trúc lại mọc dày đặc như vậy.”

Dương Bân bỗng nhiên nói: “Nhìn xem! Anh đã quay đi!”

Lúc này tôi mới nhận ra: bóng người đó dường như đang tránh mặt chúng tôi, anh ta thực sự đã rút lui, vẫn sử dụng tốc độ mộng du chậm rãi đó.

Tôi tưởng đó là người trong đoàn: “Chúng ta hãy nhanh để đuổi kịp anh ta!”

Chúng tôi bước nhanh hơn nhưng bóng dáng đó còn nhanh hơn chúng tôi và lập tức biến mất ở cuối dãy nhà.

Chúng tôi đuổi theo đến cuối dãy nhà, bên phải có một con đường dẫn tới một cánh cửa tròn khác. Dương Bân chỉ vào cửa tròn nói: “Anh ta đây rồi! Anh ta còn đang ngó đầu nhìn chúng ta!”

Tôi nhìn lại nhưng không thấy gì: “Không có ai!”

Cả hai người đều nói: “Thật đấy! Anh ấy đang nhìn chúng ta với tư thế nghiêng như thế này!” Dương Bân cũng bắt chước tư thế của anh ấy.

Tôi nói: “Hãy qua xem thử nhé?”

Không biết vì lý do nào đó, cả hai người đều không cử động.

Tôi nói: “Tôi sẽ đi xem!”

Tôi vội chạy tới cổng tròn thì nhìn thấy đối diện là một quảng trường lớn và một con đường nhỏ phía xa, nhưng trên đường lại không có ai cả. Bên trái là một không gian rộng lớn, xa xa là một ngôi nhà đổ nát như nhà vệ sinh, bên phải là một vùng đất rộng lớn vô tận, hoàn toàn không có con người!

Tôi quay lại nói với hai người: “Không có gì cả, các bạn bị lóa mắt à?”

Dương Bân khẳng định: “Không! Vừa rồi anh ấy ở ngay cổng tròn, nghiêng đầu nhìn chúng ta!”

Tiểu Trì nói: “Tôi cũng nhìn thấy!”

Hai người đều nhìn thấy phải không? Nhưng quả thực chẳng có gì ở đó cả! Tôi nói, “Các bạn có bị lóa mắt không?”

Không ai trong số họ trả lời. Tôi không biết có phải là họ đang sợ hãi không nên tôi trở về nhà như không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau, mọi người đến Tây Lăng đóng phim. Tôi thấy phần giới thiệu này trong Bảo tàng Tây Lăng: hành cung gần Tây Lăng là nơi quàn của vua Quang Tự trong 3 năm trong khi chờ cung điện đặt linh cữu xây xong. Sau đó, quan tài của Trân phi cũng ở trong cung nửa năm trước khi được chôn cất.

Tôi bắt đầu quan tâm đến “hành cung” này, vì vậy tôi đã giới thiệu nó với Lý Hồng Xương, giám đốc sản xuất đi cùng tôi và hỏi Lý Hồng Xương, “Tôi không biết hành cung ở đâu? Khi nào chúng ta đến xem nó được không? chúng ta có thời gian đến xem không?”

Lý Hồng Xương nói: “Này! Nơi chúng ta ở không phải là hành cung sao?”

Tôi sửng sốt: “Cái gì, chúng ta ở trong hành cung? Quan tài của Quang Tự ở đó?”

Anh ấy nói: “Đúng vậy! Đó là dãy nhà phía trước chúng ta!”

Lúc này tôi mới nhớ tới cảnh tượng tối qua, bà toát mồ hôi lạnh! Chẳng lẽ bóng người đang đi đó chính là hồn ma của Quang Tự?

Lúc này, một điều kỳ lạ khác đã xảy ra ở nơi chúng tôi đang quay phim: khi các diễn viên phụ đều đã trang điểm và chờ lên diễn, người quản lý đạo cụ Chân Chí Tài đang khát nước. Anh nhìn thấy một người mặc quần áo hoa bế một đứa trẻ mở cửa một căn phòng trong bảo tàng và bước vào phòng với một chiếc cốc và muốn uống nước. Không ngờ vừa bước vào đã không có người phụ nữ đó ở trong phòng! Anh tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy lối ra thứ hai! Cô ấy đã đi đâu rồi?

Anh ta sợ hãi và chạy nhanh ra khỏi phòng.

Cảnh tượng này được con gái Nha Nha đang ngồi nghỉ dưới gốc cây lớn cạnh bảo tàng nhìn thấy. Cô cũng nhìn thấy người phụ nữ bước vào nhà. Người phụ nữ tết tóc, mặc váy hoa và bế con vào nhà. Lão Chân cầm cốc đuổi theo cô vào nhà rồi nhanh chóng đi ra nhưng không thấy cô đi ra.

Hai điều này làm tôi ngạc nhiên. Thật sự là không thể giải thích được! Chúng tôi đã nói về hai điều này trong khi đang ăn. Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.

Nhìn lại sự việc này, thật sự rất khó hiểu! Rốt cuộc thì chúng ta đã nhìn thấy gì? Đó là người? Hay là ma? Không ai có thể nói rõ được. Nhưng sau này, phó quay phim Đường Kế Toàn kể với tôi rằng khi anh trò chuyện với ông lão trong coi cung điện đã nói với anh ấy rằng: “Không chỉ Quang Tự và Trấn phi chết ở đây, mà còn có rất nhiều người chết ở quảng trường đó. Cách mạng Văn hóa “Trong thời kỳ đó, có rất nhiều linh hồn vô tội. Chúng tôi thường nghe thấy tiếng khóc và những tiếng động lạ khác vào ban đêm!”. Đường Kế Toàn từng muốn đến thăm quảng trường nhưng không bao giờ dám đi.

duong khiet 44 1492429130
Đạo diễn Dương Khiết trên phim trường Tây du ký – Ảnh: Ynet

Tự truyện Dương Khiết: Tự mình trải nghiệm linh hồn rời khỏi thể xác

Tôi không khỏi nghĩ đến một điều: Tôi giấu chuyện này trong lòng và không bao giờ nói với ai, vì tôi sợ người ta sẽ buộc tội truyền bá mê tín. Nhưng lúc này, tôi không khỏi nghĩ tới:

Một ngày sau Tết Nguyên đán năm 1963. Sau khi dùng bữa trưa xong, tôi nghỉ ngơi như thường lệ trước khi đi làm. Hôm đó, bảo mẫu chưa mang bếp than đi mà tôi đã đi ngủ rồi.

Có lẽ đó là thói quen mà tôi đã hình thành qua nhiều năm, dường như có một chiếc đồng hồ sinh học trong não tôi. Khi thời gian đến, tôi sẽ tự động thức dậy và không bao giờ bỏ lỡ điều gì vì buồn ngủ. Lần này cũng vậy. Tôi ngủ được mười phút thì đứng dậy, xách túi đi ra ngoài. Nhưng ngay khi tôi đến thang cuốn đi xuống tầng dưới, tôi bất tỉnh.

Tôi cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy mình trở nên nhẹ nhàng và không trọng lượng, tôi bay lên, bay về phía ánh sáng trắng trước mặt.

Lúc này, tôi nghe thấy có người hét lên: “Dì Dương! Dì Dương! Lấy dấm đi! Mau nhéo nhâm trung.”

Tôi lạ lùng nhìn xuống: “Ai gọi tôi thế?”

Đó là lúc tôi thấy mình đang lơ lửng phía trên cầu thang nhà mình, bà dì hàng xóm của tôi và các con trai của bà đang bận gọi điện và bận rộn xung quanh một thi thể người nằm trên mặt đất. Tôi nhìn kỹ hơn: Hóa ra người đó là tôi! Tôi ngạc nhiên: rõ ràng là tôi đang ở đây, nhưng họ gọi ai vậy?

Đột nhiên tôi cảm thấy khó chịu và biến thành người nằm trên mặt đất! Khuôn mặt của cả nhà dì đều hướng về phía tôi: “Tỉnh dậy đi! tốt rồi! sống rồi!”. Tất cả cảm giác bình thường đã trở lại, nhưng lại không thoải mái so với trước đây!

Vụ ngộ độc khí này đã cho tôi trải nghiệm hiện tượng linh hồn rời khỏi thể xác. Tôi luôn muốn biết: Có linh hồn không? Trải nghiệm này là kho báu của tôi và tôi đã có câu trả lời cho mình! Tôi tin chắc: có linh hồn. Cái chết không đáng sợ như nhiều người nghĩ vì tôi đã từng trải qua nó một lần rồi.

Vì vậy, tôi cho rằng cái bóng hình và người phụ nữ bế con đó chính là linh hồn của những người đã khuất, rất có thể họ đã tồn tại và ở lại ở nơi họ đã sống!

Bộ phim Tây du ký (1986) chỉ có 25 tập, đã tạo thành “hiện tượng” chưa từng có trên màn ảnh nhỏ, cả già trẻ lớn bé đều là khán giả hâm mộ của bộ phim này. Năm 2017, sau 10 ngày hôn mê tại bệnh viện, cố đạo diễn Dương Khiết đã ra đi mãi mãi ở tuổi 88.

Đăng Dũng biên dịch

Nguồn: secretchina

Xem thêm
Chia sẻ bài viết: