Vì sao Đát Kỷ không thể mê hoặc được Bá Ấp Khảo?
Đọc Phong Thần diễn nghĩa, hẳn chúng ta không thể cảm động trước tâm vững như bàn thạch của Bá Ấp Khảo khi bị Đát Kỷ cố tình mê hoặc ông. Nhưng nhiều người không tự hỏi tại sao Bá Ấp Khảo lại không bị yêu tinh mê hoặc còn Trụ Vương thì bị yêu ma mê hoặc đến điên đảo triều chính?
Nhắc lại Trụ Vương, trước khi bị Đát Kỷ mê hoặc đã từng là một anh minh văn võ song toàn.
Trong Sử ký, cuốn sách sử nổi tiếng Trung Hoa của Tư Mã Thiên, có viết: Trụ Vương trong những năm đầu là có khả năng vượt qua những người bình thường, nhanh trí và dễ nóng nảy. Theo đó, ông đủ thông minh để giành chiến thắng tất cả các cuộc tranh luận và đủ mạnh để săn thú hoang với hai bàn tay trần của mình.
Trụ Vương có công bổ sung thêm đất vào lãnh thổ của Thương, thu phục các bộ lạc xung quanh, bao gồm cả tộc Đông Di ở phía đông. Như vậy đủ thấy rằng Trụ Vương từng là một vị vua lỗi lạc văn võ toàn tài vào thuở đầu lên ngôi.
Một niệm bất chính triêu mời tà ma
Trong Phong thần diễn nghĩa có ghi chép, Trụ Vương mặc dù là con út, nhưng có sức khỏe hơn người, oai vũ, văn võ song toàn nên được lập làm thái tử.
“Hai anh trai của vua Trụ tuy không được nối ngôi, song vẫn một lòng hiếu thuận, không hiềm khích, hoặc có ý ganh tỵ. Bởi vậy từ trong đến ngoài đều an lạc.
Văn thì có Thái Sư Văn Trọng đủ tài trị nước, võ thì có Trấn Quốc Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ đủ tài trấn áp các nước chư hầu.
Trong cung ba cung hậu như Chánh Cung Khương hoàng Hậu, Tây Cung Hoàng Thị (em Hoàng Phi Hổ), Ninh Khánh Cung Ðương thị đều có đức hạnh, trinh chính, hòa nhã, hiền lành. Vua Trụ ngồi hưởng thái bình, muôn dân lạc nghiệp, mưa hòa gió thuận, tưởng không có gì sung sướng hơn.”
Mọi biến cố xảy đến bắt đầu từ khi Trụ Vương tới đền thờ bà Nữ Oa để dâng hương, Trụ Vương nhìn thấy tượng bà Nữ Oa, hình dung như một người sống “chẳng khác gì một nàng tiên, hương trời sắc nước không đâu bì kịp.”
Vua Trụ nhìn tượng thần Nữ Oa không nháy mắt tự nhủ với lòng:
– Ta tuy làm vua giàu có bốn biển, nhưng trong tam cung lục viện không thấy có người nào được cái nhan sắc như vậy. Nghĩ rồi truyền thị vệ đem bút mực đến, và đề một bài thơ ngay trên vách tường:
Lạnh lùng trướng phủ xõa màn loan.
Bóng sắc khen ai khéo điểm trang.
Liễu uốn mày ngài khoe sắc lục.
Xiêm tung sóng nưóc điểm non vàng.
Hải đường sương đượm màu tươi tốt.
Thược dưọc mưa nhuần bóng vẻ vang.
Ðem về cung điện dựa thiên nhan.
Vua Trụ đề thơ xong ai nấy đều thất kinh. Còn về phần Vua Trụ, “từ khi dâng hương đền Nữ Oa trở về, mê bóng sắc pho tượng đến nỗi đêm ngủ không ngon, ngày ăn không được, coi ba cung sáu viện như cỏ rác, chẳng đoái hoài đến. Tâm tư canh cánh bên lòng buồn bã không muốn nói chuyện với ai nữa.”
Chính vì suy nghĩ bất chính từ đầu của Trụ Vương mà về sau bị hồ ly Đát Kỷ mê hoặc, lũng loạn triều chính, làm ra vô số điều độc ác.
Người xưa thường nói: “Nhân tâm câu đích quỷ thượng môn”, nhân tâm kích thích quỷ đến cửa quả không có sai. Vua Trụ vì trong tâm khởi dục niệm bất chính, ham mê sắc dục mới triêu mời yêu ma, bị yêu ma dụ dỗ.
Niệm nhất chính, áp chế được yêu thuật
Còn nói về Bá Ấp Khảo, sau khi cha bị Trụ Vương giam giữ, muốn đem 3 báu vật đến cống nạp triều Ca để chuộc cha về.
Trước khi lên đường đến triều Ca, các quan đều khuyên Bá Ấp Khảo không nên đến triều Ca lúc này, nhưng Ấp Khảo cự tuyệt nói:
“Làm vua một nước chư hầu, triều thần đông đủ, con cái hơn trăm người, lúc bị hoạn nạn không một ai gần gũi, ta không đành để phụ vương ta như vậy. Thôi ngươi chớ can gián nữa, ta đã quyết hy sinh mình ta, may chuộc tội cho phụ vương ta.”
Đát Kỷ là hồ ly tu luyện ngàn năm, một lời nói, 1 ánh mắt, một cử chỉ cũng khiến người đối diện mê mẩn.
Đát Kỷ nhìn thấy dung nhan của Bá Ấp Khảo liền tìm mọi cách để chiếm đoạt Bá Ấp Khảo, nên bày kế khuyên Trụ Vương lưu Ấp Khảo ở lại trong cung để dạy đàn, muốn để lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thế nào cũng đạt được mục đích.
Tiếng đàn của Bá Ấp Khảo vừa khảy lên, nghe reo rắc, bổng trầm, khiến cảnh vật xung quanh biến thành huyền ảo. Ai nghe thấy đàn cũng mê mẩn tâm thần đường đang thoát tục, duy có Ðắt Kỷ lòng chứa tà ma, không có ý nghe đàn, chỉ lo giỡn mặt, vì vậy Ðắt Kỷ làm bộ mắc cỡ, liếc mắt cười duyên, nhìn Bá Ấp Khảo chăm chăm như muốn ăn tươi nuốt sống.
Bá Ấp Khảo là đứa con chí hiếu, đường xa ngàn dặm, một thân lặn lội đến Triều Ca, cố tìm cách chuộc tội cha già, lòng như sắt đá, lo gì nghĩ bướm ong, do đó, Bá Ấp Khảo không hề ngẩng nhìn Ðắt Kỷ, chỉ lo dạy cho mau.
Ðắt Kỷ làm đủ mánh khóe dâm tà, Bá Ấp Khảo vẫn không để ý. Ðắt Kỷ thấy phương pháp ấy không thành, gọi Bá Ấp Khảo nói:
– Ông thầy này dạy khó lắm! Vả lại tiếng đàn vừa nghe đã muốn điên, nếu không mượn rượu mạnh để trấn tĩnh tinh thần thì không thể học cho thuộc được.
Nói rồi khiến cung nữ bày tiệc để cùng Bá Ấp Khảo vui vầy.
Bá Ấp Khảo nói:
– Xin Chánh hậu tha cho tôi khỏi hầu tiệc.
Ðắt Kỷ nhất thiết không nghe, gọi cung nữ nhắc ghế để bên mình, truyền Bá Ấp Khảo ngồi dự.
Bá Ấp Khảo thất kinh, thưa:
– Tôi là con kẻ có tội, được Chánh cung tha không giết là may còn Chánh cung là bậc mẫu nghi, mẹ chung thiên hạ, tôi đâu dám vô lễ.
Ðắt Kỷ nói:
– Ngươi nghĩ sai rồi. Cứ như đạo vua tôi thì ngươi chẳng thể cùng ta ngồi chung được, nhưng xét về nghĩa thầy trò, ta với ngươi ngồi chung một bàn có sao đâu?
Bá Ấp Khảo cúi đầu thầm nghĩ:
– Con này chứa tà dâm, muốn làm cho ta mất nhân đức. Ta dòng dõi ông Hậu Tắc xưa phò tá vua Nghiêu truyền lại mấy đời, rạng danh trung nghĩa, lẽ đâu chiều đứa lăng loàn, lỗi nghĩa tôi chúa. Ta nói thật dù có chết cũng phải chết cho thơm danh, không để nhục dòng họ Cơ mấy đời trung liệt.
Nghĩ như vậy, Bá Ấp Khảo cứ cúi mặt nhìn xuống đất không chịu vào tiệc, Ðắt Kỷ thấy Bá Ấp Khảo chắc gan như vậy không làm gì được, liền nghĩ:
– Ta đã cố tình đeo đuổi, nhưng nó quá dại khờ, không biết thưởng thức những gì tinh hoa vũ trụ. Thôi, để ta tìm kế khác, dắt lửa gần rơm, thì dù tiên phật cũng không thể gìn lòng son sắt nổi.
– Bá Ấp Khảo hãy đứng dậy. Khanh không muốn dự tiệc thì phải dạy đàn.
Bá Ấp Khảo vâng lời, cầm đàn dạy như trước.
Giây lâu Ðắt Kỷ lại nói:
– Không xong rồi. Ta thấy khó học lắm. Khanh ngồi dưới đất ta ở trên cao, ngón đàn đã không thấy rõ, tiếng nhạc lời giảng đi. Khanh hãy đến ngồi gần ta thì ta mới học mau thuộc.
Bá Ấp Khảo nói:
– Xin Chánh hậu chớ nóng lòng, cứ tập lâu sẽ thuộc.
Ðắt Kỷ nói:
– Không! Khanh phải đến ngồi sau lưng choàng tay chỉ ngón, làm được như vậy chỉ trong khoảnh khắc ta thuộc ngay. Nếu cứ kéo dài tình trạng thế này, sáng mai Thiên tử hỏi lại ta không thuộc chút nào không khỏi bị quở trách.
Bá Ấp Khảo hồn vía lên mây, thầm nghĩ:
– Ta đã đem thân vào hang cọp rồi, bề nào cũng bị diệt vong. Thôi thà chết trong sạch còn hơn sống nhục.
Nghĩ rồi cất giọng phân trần:
– Nếu Chánh hậu dạy như vậy tôi thà chết chẳng đám vâng lời. Chánh hậu là bậc mẫu nghi, tiếng tăm rất trọng, lẽ nào vì chuyện học đàn tiểu tử mà để thiên hạ cười chê. Dầu Chánh hậu có trong sạch tận đâu mà hành động như vậy sử sách đời sau cũng không thể bỏ qua, ghi lại những vết nhơ trong cung điện. Xin Chánh hậu nghĩ lại sửa mình.
Ðắt Kỷ bị Bá Ấp Khảo dùng lời ngay nhục mạ, mặt sượng sùng ngồi chết điếng. Biết mình có lỗi Ðắt Kỷ không nói nữa, chỉ thở dài một hơi, rồi nói:
– Thôi ngươi hãy lui về nghỉ.
Bá Ấp Khảo tuân lệnh, xuống lầu trở về quán dịch.
Về cuối truyện, sau khi bị Nữ Oa Nương Nương bắt Đát Kỷ giao cho Khương Tử Nha xử tử, bao nhiêu tả đao bị Đát Kỷ mê hoặc không thể chém được, ngay cả các nhân vật đệ tử Tiên gia như: Lôi Chấn Tử, Dương Tiễn (vốn có “Thất thập nhị huyền công” – tức 72 phép thần thông) cũng bị con hồ ly vốn tu luyện 8 ngàn năm này giở trò mê dụ làm cho điêu đứng….
Khương Tử Nha sau phải dùng tới gươm Thần của Lục Yểm Tiên nhân trao gửi mới chém được Đát Kỷ.
Bá Ấp Khảo vốn chỉ là phàm nhân, chưa từng hiểu qua hai chữ “tu Đạo” là gì nhưng với tâm ngay chính ấy ấy lại thêm lòng hiếu thảo một mực muốn cứu cha, cho nên có thể trụ vững như bàn thạch không bị hồ ly mê hoặc….Đúng như Phật gia có câu: “Nhất chính áp bách tà”, một niệm mà chính thì có thể áp chế trăm tà.
Còn như tâm khởi dục vọng, ấy là dẫn khởi điều tà, khiến chính niệm không đủ đầy, vậy thì dẫu có “Thất thập nhị huyền công” hay bản sự, phép thuật đầy mình cũng dường như vô dụng vậy…
Mấy đệ tử Tiên gia kia thì dù sao cũng là người đang tu luyện, lại còn liên quan đến các khảo nghiệm tâm tính nữa… Nếu như họ băng băng vượt qua mọi khảo nghiệm thì thiết nghĩ “Phong Thần diễn nghĩa” cũng kém đi mấy phần nội hàm và kém đi mấy phần sinh động vậy…
Không trách được Trụ Vượng, văn võ song toàn, cũng chỉ vì một niệm bất chính mà triêu mời yêu ma, khiến mất nước bại thân, cơ nghiệp Thành Thanh hủy hoại dưới tay mình.
Nguyệt Hòa biên tập