Vì sao người tốt vẫn thường hay gặp khổ nạn – Câu chuyện về Job
Một người đàn ông thiện lương và giàu có nhất phương Đông, có lòng tin mãnh liệt vào Thượng Đế, chỉ trong một đêm đã mất hết toàn bộ tài sản, tất cả con cái của ông đều mất mạng, bệnh tật đau đớn cũng ập đến với ông, khiến ông sống không bằng chết, mà muốn chết lại không chết được… Vì sao có những người vốn sống rất thiện lương tốt bụng nhưng lại lâm đại nạn?
Job kính Chúa vì cầu phúc báo hay vì điều gì?
Hơn bốn ngàn năm về trước, tại vùng Út-xơ, có thể là ở phía bắc Ả Rập. có một người đàn ông tên là Job, ông được mệnh danh là người đàn ông giàu nhất phương Đông, Job sống một cuộc sống rất tốt đẹp và hoàn hảo. Vợ ông sinh cho ông 7 người con trai và 3 người con gái, gia đình hạnh phúc hòa thuận. Ông sở hữu nhiều tài sản, ông có 7000 con dê, 3000 con lạc đà, 500 con bò và 500 con lừa, còn có rất nhiều điền sản, châu báu và kẻ hầu người hạ.
Không chỉ là người nổi tiếng nhất vùng về sự giàu có mà Job còn cực kỳ ngay thẳng và lương thiện, tránh xa việc ác. Ông rất thích bố thí và làm việc tốt, luôn dốc sức giúp đỡ những người tàn tật và neo đơn, thậm chí Job còn mở cửa nghênh đón những người đi đường ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cho họ vào nhà mình ở tạm.
Những người con trai của Job thường xuyên mở tiệc tùng và mời các chị em trong nhà cùng nhau tận hưởng niềm vui. Sau mỗi lần tiệc tùng vui chơi, vào sáng hôm sau, Job đều làm lễ hiến tế cho các con của mình, ông lo rằng chúng chìm đắm trong niềm vui, nhiều lúc sẽ quên mất Chúa.
Đức Jehovah nói rằng: “Trên thế gian này sẽ không tìm được người nào ngay thẳng và kính Chúa như Job, ông ấy thực sự là hết lòng thờ phụng và kính nể ta”.
Satan nói: “Job kính nể Ngài, chẳng qua chỉ là vì hạnh phúc, tuổi thọ và sức khỏe của ông ấy mà thôi. Ngài khiến cho ông ấy sở hữu nhiều của cải, con đàn cháu đống, Ngài phù hộ cho ông ấy sức khỏe an khang và gia đình hòa thuận. Rất nhiều người tin vào Chúa, chính là hy vọng có được sự che chở và ban thưởng của Chúa, sợ hãi sự trừng phạt của Chúa. Nếu như Ngài hủy hoại mọi thứ của ông ấy, không ban thưởng điều tốt lành cho ông ấy nữa, liệu ông ấy có còn phụng thờ Ngài nữa không?”
Đức Jehovah nói: “Vậy được rồi, ngươi có thể thử thách ông ấy, ta sẽ giao hết mọi thứ của ông ấy cho ngươi, nhưng ngươi không được làm tổn hại đến tính mạng của ông ấy”.
Job bỗng dưng bị mất đi tất cả
Một hôm, khi các cô con gái của Job đang ở nhà của anh trai mình vui chơi, có một người hầu vô cùng hốt hoảng chạy đến nói với Job rằng: “Không hay rồi! Người Sheba đột nhiên xông vào, cướp mất bò và lừa, và dùng dao giết một số người hầu”.
Người này vẫn còn chưa nói dứt lời, lại có thêm một người chạy đến bẩm báo rằng: “Không xong rồi! Trên trời giáng xuống một ngọn lửa lớn, đàn dê và rất nhiều người hầu đều bị thiêu rụi rồi!”
Sau đó lại có người đến bẩm báo: “Người Chaldea chia làm ba nhóm, đột nhiên xông vào, cướp mất lạc đà, còn giết rất nhiều người hầu nữa”.
Tiếp theo đó lại có bốn người chạy đến báo tin dữ: “Gió lốc đột nhiên nổi lên, những lâu đài kiên cố đều bị thổi đổ hết, các cô con gái và con trai của ông đang dự tiệc ở nhà anh trai mình, tất cả đều bị đè chết rồi!”
Chỉ trong một đêm, Job mất đi tất cả, tất cả con cái của ông đều mất mạng, ông trở nên trắng tay, tai họa khủng khiếp khiến một người bình thường không thể nào gánh chịu nổi, nỗi bất hạnh dường như đã hoàn toàn đánh bại ông.
Tuy nhiên điều bất ngờ là, mặc dù vô cùng bi thương nhưng Job lại không oán trách trời đất hay bất cứ ai, ông tự chống tay để đứng dậy, ông đau khổ xé rách áo mình, cạo trọc đầu. Ông nằm xuống dưới đất, cung kính lễ bái Thiên Chúa: “Ban tặng phúc lành cho con là Đức Jehovah, lấy đi của con cũng là Đức Jehovah”.
Ông biết rằng bản thân ông đến với thế giới này là vì Chúa ban phước, những tài sản và con cái mà ông từng có cũng là do Chúa ban tặng.
Tất cả những gì Chúa ban tặng, tất nhiên Ngài cũng sẽ lấy lại. Job nói: “Con trần trụi đến với thế giới này, cuối cùng cũng phải trần trụi quay về, con không thể mang theo thứ gì cả, sớm muộn gì cũng phải quay về gặp Thượng Đế mà thôi!”
Job không dám tự mãn về mặt đức hạnh, nhưng lại biết thỏa mãn về mặt vật chất. Sau khi mất đi toàn bộ tài sản, ông cho rằng mình trần trụi đến với thế giới này, tình trạng hiện giờ của ông dù sao cũng tốt hơn “trần trụi” một chút, ông không cầu xin Chúa cho ông hưởng thụ vật chất tốt hơn, mà chỉ thỏa mãn với những gì đang có, ông không oán than, mà ông biết ơn, và ông giao bản thân mình cho Chúa một cách thành kính.
Nhìn thấy Job gặp phải tai ương và bất hạnh nhưng vẫn không đánh mất niềm tin với Chúa, mà ngược lại lòng thành kính càng mãnh liệt hơn. Satan nói với Đức Jehovah rằng: “Vì để bảo vệ tính mạng của mình, con người bằng lòng từ bỏ mọi thứ. Nếu như thân thể hoặc vật chất bị mất mát, con người sẽ nảy sinh nghi ngờ đối với Chúa. Nếu Ngài làm tổn thương xương thịt của ông ta, liệu ông ta còn phụng thờ Ngài không?”
Đức Jehovah nói: “Ngươi cứ đi thử đi, ta giao ông ấy cho ngươi khảo nghiệm, nhưng ngươi tuyệt đối không được làm hại tính mạng của ông ấy”.
Job chịu cảnh sống không bằng chết
Thế là Satan lại một lần nữa gieo rắc tai họa cho Job.
Job vẫn còn chưa thể nguôi ngoai trong nỗi đau mất đi người thân và toàn bộ tài sản, thì bỗng nhiên mắc một chứng bệnh quái ác. Trên đỉnh đầu ông mọc ra mụn nhọt độc, dưới lòng bàn chân bị chảy mủ, những chỗ đóng vẩy vừa lành thì lại nứt ra, khắp người ông không có chỗ nào sạch sẽ lành lặn cả. Job bị bệnh tật dày vò sống không bằng chết nhưng lại không thể chết được, sự thống khổ này làm cho khuôn mặt ông trở nên méo mó.
Vợ của Job bắt đầu nghi ngờ, bà nói một cách mỉa mai: “Ông tin vào Chúa của ông như vậy, sao Chúa không lo cho ông hả? Khi bọn cướp cướp mất gia súc của ông, giết chết người hầu của ông, khi lửa trời thiêu đốt bầy dê của ông, thì Chúa đang ở đâu? Khi con cái của ông bị thiên tai gió bão đè chết, thì Chúa đang ở đâu? Chúa từng phù hộ cho ông khỏe mạnh, bây giờ toàn thân ông thối rữa, vậy Chúa đang ở đâu? Ông đã từng mộ đạo như vậy, sao Chúa không che chở cho ông nữa? Chúa thực sự tồn tại hay sao? Tại sao Chúa không xuất hiện? Ông có thể nhìn thấy Chúa không? Bây giờ ngay cả người thân bạn bè đều xa lánh chúng ta, chế giễu chúng ta… Ôi, Chúa không lo cho ông nữa đâu, ông hãy từ bỏ Chúa của ông đi, ông chết đi cho rồi!”
Job chưa từng nói một lời nào bất kính với Chúa, ông trách vợ: “Sao bà có thể nói ra những lời ngu si và vô lễ như vậy? Chẳng lẽ chỉ khi Chúa ban phước lành cho chúng ta, chúng ta mới thờ phụng Chúa hay sao? Trước đây chúng ta thích hưởng thụ phước lành mà Chúa ban tặng, bây giờ gặp phải đau khổ, chẳng lẽ lại oán trách Chúa, rời bỏ Chúa hay sao? Nếu như Chúa không cho phép, thì ngay cả một sợi tóc của chúng ta cũng sẽ không bị tổn hại. Chúa nhất định có sự sắp đặt của Ngài”.
Toàn thân Job ngứa ngáy khó chịu, cuối cùng ông buộc phải rời khỏi chỗ ở của mình, một mình ông ngồi trong đống tro tàn ở bên ngoài thành, ông dùng một miếng ngói bị vỡ để gãi những mụn nhọt trên người mình. Áo quần ông bị thấm máu và trở nên khô cứng, toàn thân ông đều trở nên dơ dáy bốc mùi gớm ghiếc, ngay cả đám trẻ con cũng chán ghét ông, giễu cợt ông và cười nhạo ông.
Job yêu thương các con của ông, yêu thương gia đình của ông, yêu thương vợ và các anh em của ông, họ đã từng vô cùng hạnh phúc và hòa thuận, nhưng bây giờ tất cả đều đã mất hết.
Job ngước đầu lên nhìn bầu trời, ông nói: “Có phải con bị Chúa vứt bỏ rồi chăng? Khổ nạn là bất tận hay sao?”
Thượng Đế vẫn im lặng, không có bất cứ điều gì xuất hiện cả. Nhưng Job vẫn giữ được niềm tin của mình đối với Chúa, ông khao khát được nhìn thấy Chúa.
Job đã tận mắt nhìn thấy Chúa – lòng thành kính luôn được đền bù xứng đáng
Sau đó có ba người bạn đến thăm Job, họ hoàn toàn không nhận ra người đàn ông bị dày vò đến mức khuôn mặt và hình hài biến dạng đang ở trước mặt họ chính là Job. Họ không hiểu tại sao lại như vậy: Tại sao đau khổ lại rơi vào đầu của một người hoàn toàn ngay thẳng thiện lương như Job? Họ kêu trời kêu đất, gào khóc thảm thiết, họ tỏ vẻ đau buồn đến nỗi bảy ngày bảy đêm không nói được lời nào. Hành động của ba người bạn chẳng những không có tác dụng an ủi Job, ngược lại, họ dường như muốn khiến cho Job mất đi niềm tin và oán thán Chúa.
Tuy nhiên Job không bao giờ mở miệng mà oán thán Chúa, ông vẫn tin rằng Chúa đang ở bên cạnh mình.
Chúa muốn thông qua việc Satan lấy đi tất cả mọi thứ của Job để Job nhận ra rằng, lòng tín ngưỡng thực sự đối với Chúa là không một chút danh lợi, là hoàn toàn không có mong cầu. Sự giàu có và hạnh phúc trên thế gian không lâu dài, làm một người tốt đương nhiên là rất tốt, nhưng mục đích của Chúa là muốn Job đạt đến yêu cầu của Chúa, gần với Chúa hơn.
Một chút thối rữa trên da thịt nhưng lại khiến nội tâm của Job ngày càng trở nên thanh tịnh và sáng chói. Lúc này, Thượng Đế thực sự đã xuất hiện trước mặt ông trong một cơn gió lốc, Thượng Đế thực sự là luôn ở bên cạnh ông, vẫn luôn bảo vệ ông.
Job quỳ lạy Chúa một cách vô cùng thành kính và nói rằng: “Trước đây con ngửi thấy trong gió có Ngài, bây giờ thì con đã tận mắt nhìn thấy Ngài rồi”.
Khổ tận cam lai, những thứ mà Thượng Đế đã lấy đi của Job, bây giờ Ngài lại đem trả lại hết cho ông, mà còn trả lại gấp đôi. Job lại sở hữu 14.000 con dê, 6.000 con lạc đà, 1.000 con bò, 1.000 con lừa cái. Anh chị em và cả những người quen trước đây của Job, tất cả đều đến thăm ông, và tặng lễ vật cho ông, sau đó họ còn ở lại nhà ông dự tiệc mừng. Vợ của Job lại sinh được bảy người con trai và ba người con gái, ba người con gái này của ông đều là những cô gái xinh đẹp hiền thảo nhất trên đời, họ và các anh trai của mình cùng nhau duy trì sản nghiệp của cha mình. Từ đó về sau, Job lại sống thêm 140 năm nữa, bốn thế hệ trong gia đình ông cùng chung sống hạnh phúc với nhau.
Trong tình cảnh bi thảm khi gặp đủ mọi tai ương mà vẫn giữ vững niềm tin đối với Chúa, đây mới là người có phúc nhất. Trong hoàn cảnh bình an hạnh phúc, Chúa ban cho chúng ta lời chúc phúc bình thường, còn những phước lành gấp bội thường xuất hiện sau thử thách và khổ nạn. Có nhiều khổ nạn hơn nữa, cũng chỉ là sự ân sủng của Chúa mà thôi, giống như Job đã nói: “Khi Ngài đã thử rèn tôi, tôi sẽ biểu hiện xuất ra như vàng ròng”.
Trong cuộc sống có khi nào chúng ta đã từng phải kinh qua những khó khăn và bất hạnh không? Câu chuyện về Job kính Chúa trên đây có thể sẽ an ủi chúng ta rất nhiều.
Tục ngữ dân gian Việt cũng có câu rằng: “Lửa thử vàng, gian nan thử sức”, bởi vậy trong cuộc sống, đôi khi chúng ta thấy những người tốt vẫn thường hay gặp phải khổ nạn và thua thiệt, tuy nhiên“Thần Phật hữu linh” và “Luật Trời vốn chẳng thiên vị ai, nhưng thường chiếu cố cho người lương thiện”. Vậy nên, những khổ não và thua thiệt mà người thiện lương phải kinh qua trên đường đời bất quá cũng chỉ như ‘lửa thử vàng”, cũng là hình thức mà Thần Phật tiêu giảm tội nghiệp cho họ, rèn rũa phẩm hạnh của họ, giúp họ tăng thêm phúc phần và đề cao tầng thứ sinh mệnh, để những người tốt và thiện lương sẽ ngày càng tốt và thiện lương hơn nữa, họ cũng sẽ ngày càng tiến gần tới Thần Phật hơn.
Nguồn: ntdvn (Đường Phong biên tập và tổng hợp)